Tin tức
Biển Việt Nam đẹp nhất thế giới!
Ra tới Nha Trang, bạn sẽ thấy một niềm vui với biển dành cho tất cả mọi người: Du khách và dân địa phương cùng chia nhau bãi tắm. Không có hàng rào vô hình phân biệt “local” và “tourist”. Bạn sẽ thấy một cặp vợ chồng người Úc đang phơi nắng, trước mặt là một cụ ông người Nha Trang đang dạy bơi cho cậu cháu. Và không ai thấy lạc lõng. Vì ở đây, biển không chia giai cấp. Biển chỉ có hai phe: Phe tắm biển và phe… ngắm biển.
Bạn có thể thuê ca nô đi ra bãi Rùa, bãi Mơ – những nơi mà nước trong tới mức thấy được cả thềm cát phía dưới. Đặt chân lên bãi cát ấy, bạn sẽ không thấy nhà hàng 5 sao, không có thực đơn ba thứ tiếng. Nhưng nếu chịu khó ngồi xuống cái chòi lá tạm dựng, bạn sẽ có một bữa trưa mà tất cả nguyên liệu vừa bơi qua chân bạn nửa tiếng trước. Mực nướng cháy cạnh, cá hấp lá chuối hoặc những hải sản địa phương bạn mới nghe tên lần đầu. Mọi thứ vừa đủ, không màu mè, không “fusion”, không nước sốt nâu đặc quánh. Chỉ có muối, lửa, và cái bụng đang cồn cào sau khi ngụp lặn cả buổi.


Và rồi bạn ngồi đó, cát bám vào gối, tóc dính muối, nhưng lòng thì nhẹ tênh. Vì bạn không bị “phục vụ”. Bạn được hòa vào với đời sống nơi này. Ở Lý Sơn, Phú Quý, hay những làng chài rải rác dọc miền Trung, bạn sẽ thấy một thứ khác thường: Biển không phải là điểm đến, mà là điểm bắt đầu. Khi bạn ngồi ăn cùng họ một bữa đơn sơ với con ghẹ luộc chấm muối tiêu, tô cháo cá nấu bằng nước biển, bát cơm trắng ăn với trứng ốp la giòn rụm – bạn sẽ hiểu thế nào là luxury kiểu Việt Nam.
Biển Việt Nam không có thương hiệu. Càng không cần định vị hình ảnh. Biển Việt Nam là tổng hòa của những gì nghe xưa như Trái Đất kiểu: Nắng vàng, cát trắng, biển xanh ( rất xanh), nhưng đi cùng đó là sức sống mãnh liệt, sôi nổi và hồn hậu của con người. Là những bãi biển bí mật ít người biết, những cung đường với một bên là vách núi, một bên là thăm thẳm một màu xanh khó diễn tả bằng lời. Và tất cả những thứ ấy – tưởng như vụn vặt – lại chính là một thứ hạnh phúc hiếm có: Được sống giữa nơi mà mọi người vẫn còn biết ngồi xuống cạnh nhau mà không cần mục đích gì cao siêu.
![]()
![]()
![]()
![]()
![]()
![]()
![]()
Ở biển Việt Nam, bạn không phải là khách, bạn là người thân. Và nếu bạn đủ tử tế để không xem tất cả như một tour trải nghiệm, biển sẽ mở lòng. Người cũng vậy. Và có thể, chỉ có thể thôi, sau một bữa trưa vừa câu vừa ăn, sau một buổi chiều lăn lóc trên cát, bạn sẽ hiểu tại sao ở đây, giữa cái nắng này – người ta vẫn sống khỏe, sống vui, sống như thể mỗi ngày đều đáng để kể lại.
Tôi không biết mình đã đem lòng yêu biển Việt Nam từ khi nào. Có thể là lúc tôi cắn một miếng cá đuối nướng còn dính tro, rồi ngước lên thấy trời xanh bao la hòa vào đường chân trời tít tắp. Có thể là lúc tôi đi chân trần trên cát nóng ở Lăng Cô, hay lúc thấy mình nhỏ bé đi giữa những vách đá sừng sững ở Vĩnh Hy. Cũng có thể là lúc tôi đang ngụp lặn ở bãi Mơ thì nhìn thấy một đám rong mơ vàng óng đang lấp lánh phía xa.
Mà thôi, có lẽ không quan trọng tôi yêu từ đâu. Quan trọng là tôi đã yêu mất rồi.
Ở đây, vẻ đẹp không khoa trương mà hoang sơ và đầy sức sống. Một vẻ đẹp có thể khiến bạn cười khúc khích hoặc ngỡ ngàng. Đó là vẻ đẹp có khả năng thay đổi cách bạn nhìn tất thảy vẻ đẹp trên đời này bằng một ánh sáng và hệ quy chiếu khác.
Biển Việt Nam chưa từng và có lẽ sẽ không bao giờ trở thành nơi xa xỉ để in trên bưu thiếp. Nhưng cũng chính vì thế, nó không bị đóng khung. Biển Việt Nam không gồng mình lên làm “thiên đường du lịch”. Mà đúng hơn, nó là một nơi để con người được hòa mình vào những vẻ đẹp và hơi thở sống động, hồn hậu của một đất nước nhiệt đới. Và lạ lùng thay, giữa bao nhiêu sự hồn hậu, ồn ào và hoang sơ đó, bạn lại thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.
Và rồi khi đã về lại với những con đường bê tông, những điều chỉnh màu trên màn hình điện thoại, những bữa ăn được decor tỉ mỉ theo trend, bạn sẽ nhớ về những ngày mình còn ở biển, như người ta nhớ tuổi thơ: Không có gì hoàn hảo, nhưng tất cả đều rất tuyệt vời.
Tôi không biết biển Việt Nam có đẹp nhất thế giới với bạn không. Có thể là không. Nhưng tôi biết một điều: Nếu bạn từng đi, từng sống, từng ăn, từng nghe, từng lặn ngụp và cháy nắng ở đó, bạn sẽ không cần bảng xếp hạng nào cả. Bạn sẽ chỉ mỉm cười và nói nhỏ trong lòng:
“Biển của mình. Đẹp thiệt đó.”
![]()
![]()
![]()
![]()

